Hồ hởi với những ngày giãn cách dịch bệnh sẽ an yên trong ngôi nhà giữa khu vườn xanh mướt, xa xa là dãy núi mờ ảo trong sương, nhưng đó chỉ là giấc mơ ngắn hạn hay bức ảnh đẹp trên mạng. Thực tế, nhiều người ám ảnh sau thời gian dài trải nghiệm trên farmstay.
1 tháng trước, ngay sau khi thông tin Hà Nội bùng phát dịch bệnh, chị Ngọc đã nhanh chóng cùng chồng con sắp xếp đồ đạc để chuẩn bị cho chuyến nghỉ dưỡng trong ngôi nhà mới xây 2 tháng. Đây cũng là lần đầu tiên, gia đình chị dự kiến trải nghiệm trên farmstay một thời gian dài.
Mảnh đất hơn 600m2 tại Bà Vì được chị mua từ cuối năm 2019 nhưng phải đến đầu năm 2021 chị mới quyết định xây nhà và chăm chút trồng hoa và cây với kế hoạch biến nơi đây trở thành nơi nghỉ dưỡng cuối tuần mùa dịch. Sau nhiều lần nghỉ dưỡng cuối tuần, chị Ngọc cảm thấy rất hài lòng vì nơi đây không khí trong lành. Một tháng trước dịch, dẫn những người bạn đồng nghiệp về, nghe ai cũng suýt xoa khen farmstay đẹp làm, chị lại càng cảm thấy thích.
Thế nên, lần xác định về rừng trốn dịch, chị và những đứa trẻ khá hào hứng vì nghĩ sẽ có khoảng thời gian tận hưởng giây phút bình yên, trồng hoa, chăm rau, ngắm núi rừng xanh mướt.
Nhưng, thực tế lại chẳng giống như mong ước. Chị tâm sự: “Tôi chỉ mong nhanh hết dịch để về nhà. Ở nơi đồng không mông quạnh nếu ít ngày còn cảm thấy thích chứ ở lâu dài, cảm giác thật sợ.
Mỗi tối đến, cứ thấy nhà có ánh đèn, hàng nghìn con côn trùng đậu kín bóng đèn. Đang mùa mưa nên côn trùng rất nhiều. Phấn của mất con côn trùng bay vào nhà, dính vào quần áo hay giường, khiến những đứa trẻ bị mẩn đỏ. Đến tôi cũng phải bôi thuốc chống côn trùng liên tục. Tối đến, chúng tôi phải đóng kín cửa, ăn cơm trong nhà, không phải là cảm giác được nhâm nhi thức ăn, ngắm sao trăng ngoài trời vì cứ có ánh sáng côn trùng lại xuất hiện”.
Thế nhưng, với chị Ngọc, đó chưa phải là hết “ác mộng”. “Có những ngày nóng, đột nhiên bị cắt điện giữa chừng. Do chưa chuẩn bị được máy phát nên cả nhà tôi đành phải ăn tạm gói mì tôm. Dù nơi đây không khí mát mẻ nhưng thời tiết oi lại mất điện, cả nhà trằn trọc mãi không ngủ.
Chưa hết, đợt mưa kéo dài lần trước, có sáng, tôi và con gái ra vườn hái rau. Hai mẹ con sợ chạy vì thấy nhiều rắn bò ngổn ngang. Đến chiều, chơi xung quanh nhà, mấy đứa trẻ cũng sợ hết hồn vì rắn. Đến bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn thót tim, chẳng dám bước ra vườn nhiều vì sợ lớ ngớ gặp con rắn nào đó”.
Cuộc sống farmstay không giống như giấc mơ trên mạng.
Cũng bị “vỡ mộng” như chị Ngọc, chị Minh Trang sau 2 tháng chưa dám một lần trở về farmstay mà chị đã đầu tư tới 3 tỷ đồng. 1 năm trước, thấy dịch bệnh, nhìn xung quanh bạn bè, đồng nghiệp ai cũng xây căn nhà nhỏ giữa rừng núi, chị Trang mạnh dạn rút tiền tiết kiệm mua 1000m2 đất trên Hòa Bình. Sau đó, chị chi đến tiền tỷ để xây nhà và trang trí lại farmstay.
Từ lúc hoàn thiện đến giờ được hơn 7 tháng. Thời gian đầu, chị thường xuyên cuối tuần lại về đó nghỉ dưỡng. Thi thoảng, chị cũng mời bạn bè tới tụ tập và hát hò. Thế nhưng, mọi chuyện bắt đầu khi một lần, cả nhà chị đang nghỉ dưỡng thì chồng chị buộc phải về Hà Nội gấp vì công việc đột xuất.
“Đêm hôm đấy, tôi và con trai phải ngủ lại một mình. Ban đầu hai mẹ con không sợ. Nhưng đến đêm, nghe tiếng ken két ở ngoài hiên, thú thực, tôi “thần hồn bát thần tính”, sợ không ngủ được cả đêm. Đợt sau về sang hàng xóm chơi, nghe các bác ngồi kể chuyện nguồn gốc mảnh đất nhà tôi với mấy chuyện thần bí, tôi sợ hết hồn. Chẳng hiểu sao vì sợ, từ đợt đó, tôi chẳng dám về farmstay nữa. Chỉ cần nghĩ tới cả đêm không ngủ rồi tưởng tượng thêm vài chuyện là tôi sợ. Chắc mỗi lần về chơi phải đông người, tôi mới dám về”, chị Trang kể.
Trào lưu bỏ phố về rừng bùng nổ trong 3 năm trở lại đây. Đặc biệt khi dịch bệnh xuất hiện, làn sóng này ngày càng diễn ra mạnh mẽ. Thế nhưng, bức tranh hiện thực lại không phải dễ dàng để thích nghi sớm và lâu dài với cuộc sống ở rừng, nhất là đối với những người đang sống quen trong môi trường thành thị. Bởi lẽ, sự khác biệt lớn về môi trường cũng như suy nghĩ giản đơn về cuộc sống màu hồng khi bỏ phố về rừng mà nhiều người như chị Ngọc, chị Trang “tan mộng” vì farmstay.