TTO – Hình như sau khi trải đủ, khi hơi biết mình muốn gì ở cuộc sống, ta mới bắt đầu biết mình thực sự muốn gì ở một ngôi nhà. Và ngôi nhà mơ ước vẫn mở những ô cửa dài để mỗi sáng tỉnh dậy ta đều thấy một khung cảnh bình minh không lặp lại.
Cây xanh đúng nghĩa “buông cành, rủ lá” trong nhà
Thật kỳ quặc, sau hành trình 3 năm trên một vùng đất mới, xây lên một ngôi nhà quá to và quá rộng so với nhu cầu sinh hoạt của gia đình, trồng những cái cây, đợi chúng lớn lên buông cành trổ lá, đợi những khoảng xanh làm mềm dần những mảng bêtông vuốt ngang sổ thẳng; sau khi ngắm hàng trăm buổi bình minh qua khung cửa sổ hướng đông… sau ngần ấy thời gian, tôi vẫn khựng lại trước câu hỏi: “Huyền có một ngôi nhà mơ ước không?”.
Ngôi nhà hiện tại của tôi là phiên bản đời thực (có chút chỉnh sửa) của thiết kế này:
Ngôi nhà rất thơ, kiến trúc sư đã xử lý miếng đất ống hun hút sâu 4,9x30m để gió và nắng lùa qua từng ngóc ngách. Sân sau hè trước, bếp, phòng khách, sảnh và sân chơi trong nhà gần như một không gian thống nhất, từng mảng chức năng được ngăn cách bằng một hồ cá nhỏ, bằng mấy bậc cầu thang, bằng một bồn cây cao quá gối, bằng một mẩu vườn xanh…
Nhờ những bức tường ngăn ước lệ ấy mà dù đứng ở đâu trong nhà, tôi cũng có thể nhìn thấy những khoảng trời hoặc những mảng đu đưa cây lá.
Chỉ là… nếu có một cơ hội làm lại. Nếu có một cơ hội làm lại… thì ngôi nhà mơ ước dường như đã tượng hình trong đầu tôi, rõ thêm một chút. Một phiên bản có lẽ nhỏ nhắn hơn, bé xinh hơn ngôi nhà hiện tại.
Hình như, sau khi trải đủ, sau khi hơi biết mình muốn gì ở cuộc sống, ta mới bắt đầu biết mình thực sự muốn gì ở một ngôi nhà. Và ngôi nhà mơ ước vẫn sẽ mở những ô cửa sổ paranoma dài để mỗi sáng tỉnh dậy ta đều nhìn thấy một khung cảnh bình minh không lặp lại.
Đương nhiên, sẽ giữ một khoảng thông tầng không gờ phào đắp điếm, không laphông, không đèn led âm trần.
Một trần nhà phẳng phiu sạch sẽ để mặc sức phân ô họa màu, năm nay chạy theo Modrian đường thẳng ô vuông, 5 – 10 năm nữa có thể biến thành những chấm bi của Yayoi Kusama hay những cảm hứng gì ai biết, bởi màu sắc và sức người là vô hạn, điều ta cần chỉ là một khoảng trần (hoặc tường) đủ rộng để lăn sơn.
À, nếu được, tôi vẫn sẽ giữ lại mẩu hồ nhỏ giữa nhà, vì trưa hè gió thổi qua mát lắm, và thả chân xuống để đàn cá vờn quanh thì cũng vui chân.
Đôi khi tôi nghĩ xây nhà, nhất là xây nhà “lạ kiểu” là một trò chơi mệt mỏi tốn kém nhưng cũng rất nên thơ khi mà nắng, những hàng gạch trần và hàng lam bêtông rủ nhau vẽ thành một bài toán hình.
Nhà rộng quá, nhân sự lại hơi đơn sơ nên lúc mưa gió chạy quanh đóng cửa cũng mỏi chân. Được cái có đủ không gian để đón bạn bè tới chơi lâu. Chúng tôi có đủ khoảng chung để gần nhau nhưng cũng lắm góc này kia để ai cũng tìm cho mình một mẩu riêng tư.
Có điều khi khách về thì ngôi nhà buồn quá, có những căn phòng cứ đóng cửa đợi người…
Chà, nếu còn cơ hội trong đời để xây thêm một ngôi nhà, tôi nhất định sẽ gói những kỳ vọng đời mình thật gọn để vẽ ra một mái ấm giản dị hơn một chút, khiêm cung hơn một chút, và nhỏ nhắn hơn một chút.
Miễn là đủ thơ và đủ xanh.
Cuộc thi “Nhà tôi – Mái ấm” do báo Tuổi Trẻ tổ chức với sự đồng hành của Ximăng INSEE Việt Nam.
Cuộc thi dành cho bạn đọc với những bài viết, hình ảnh chia sẻ về không gian sống, ngôi nhà và ngôi nhà kỷ niệm, ý tưởng về không gian sống, ngôi nhà đẹp, ước mơ về ngôi nhà tương lai…
Mong nhận được nhiều chia sẻ, bài dự thi của bạn đọc trên cả nước.