TTO – Càng bước ra với cuộc đời rộng lớn, ta lại càng thấm hơn một điều: có muôn nơi để đi nhưng chỉ có một nơi để trở về, nơi luôn dang rộng vòng tay yêu thương đón nhận ngay cả khi ta đã lớn khôn với khoảng trời của riêng mình.
Ngôi nhà cũ và mới bên đồng lúa ngát xanh
Nơi bình yên ấy chính là ngôi nhà của ba mẹ! Nơi ấy không chỉ cho chị em tôi một tuổi thơ êm đềm, một chốn đi về mọi lúc mà còn là bài học sống động về hành trình chạm đến ước mơ.
Không cao to, cầu kỳ hay đậm màu vương giả, ngôi nhà yêu thương của tôi khiêm nhường nằm hòa mình giữa màu xanh một vùng quê.
“Nhà hướng Nam không làm cũng có”, chẳng biết cha ông xưa muốn đúc kết điều gì qua câu nói ấy, chỉ biết cái luôn “có” trong ngôi nhà của tôi là những cơn gió mát rượi mang theo không khí trong lành, thoang thoảng hương hoa đồng cỏ nội, quanh năm rì rào sóng lúa.
Tôi yêu vô cùng cái không gian thân quen ấy, lại càng trân trọng hơn khi mọi ngóc ngách trong ngôi nhà đều được tạo nên từ chính những giọt mồ hôi mặn chát suốt một đời của ba mẹ. Đó là cả một hành trình dài với bao gian khó.
Trong khoảng mờ ký ức tuổi lên bốn, lên năm còn quá thơ dại, tôi vẫn nhớ hình ảnh ngôi nhà tranh tre vách nứa đơn sơ, cứ rung lên từng hồi rồi xiêu vẹo mỗi mùa mưa to bão lớn.
Bức tường bao quanh nhà được đắp từ đất sét trộn lẫn với rơm. Cũng phải mấy lần sụp xuống rồi dựng lên như thế, ba mẹ mới chắt chiu dựng được một ngôi nhà có cột gỗ vững chãi. Hơn 10 năm sau thì xây được căn nhà ngói đỏ ba gian.
Không quản cực nhọc, ba tỉ mẩn, chỉn chu, chắc chắn trong từng viên đá, đường gạch… Của một đồng, công một vạn, bao nhiêu sức lực và cả niềm phấn khởi ba dồn vào ngôi nhà năm ấy.
Ai cũng nói ba kỹ quá làm chi cho khổ thân nhưng tôi hiểu, nó là cả một niềm mơ ước lớn của ba, của gia đình giữa cuộc sống còn bề bộn gian khó, giữa những ngày gió, ngày mưa lo nhà xiêu vẹo.
Cội mai khoe sắc trước sân nhà
Cũng bởi lẽ ấy, ngay cả khi điều kiện kinh tế khấm khá hơn, có một ngôi nhà hai tầng khang trang, kiên cố sát bên, ba vẫn nhất quyết không phá đi căn nhà cấp 4 với mái ngói đã phủ màu rêu phong.
Gia đình tôi gọi đó là nhà trên, là nơi thờ tự tôn nghiêm, còn mọi sinh hoạt khác thì ở nhà dưới.
Mỗi độ xuân về, cả khoảng sân bừng sáng trong sắc mai vàng bung nở, gia đình lại đầm ấm sum họp bên mâm cơm chiều cuối năm. Từ lâu như đã trở thành nếp nhà, con cái trưởng thành, đi đâu rồi cũng líu ríu muốn trở về khi có thể trong ngôi nhà không còn lo nắng, lo mưa.
Cảnh quê bình yên bên khung cửa sổ
Có quá nhiều ký ức để nhớ, để thương khi nghĩ về nơi ấy…
Lúc đi học xa nhà hay ngay cả khi đã có gia đình riêng, tôi vẫn luôn nhớ, luôn thèm được trở về, được hít hà thật sâu cái mùi hương ngai ngái, man mát của ruộng đồng quyện trong từng làn gió. Đặc biệt, được thả mình trong căn phòng mà chỉ cần mở toang cửa sổ, cả thế giới bình yên hiện ra trước mắt.
Mỗi sớm mai thức giấc, nhìn qua khung cửa, ngắm nắng vàng rực rỡ nhảy múa trên thảm lúa xanh non mơn mởn mà thấy lòng thêm yêu ngày mới…
Thiên đường trong ngôi nhà của ba mẹ còn là những vườn rau. Cả một đời cặm cụi, chắt chiu từng hạt lúa, cọng rau, ở cái tuổi 65, ba mẹ vẫn không chịu nghỉ ngơi, hết ra đồng lại lúi húi ngoài vườn.
Mảnh vườn nhỏ bên hiên nhà vì thế lúc nào cũng mướt một màu xanh, hết khoai rồi đậu, hết bí lại đến cà… “Làm là làm cho con cho cháu chứ chẳng bán chác chi”, cứ nghe câu nói ấy mà thương, mà cay nơi khóe mắt.
Vườn rau xanh mướt quanh năm của mẹ
Về nhà ba mẹ là về với nguồn sống, quả thật rất đúng dù hiểu theo mọi góc nghĩa. Mỗi khi gặp trắc trở trên đường đời hay một mục tiêu chưa thể chạm đến, tôi lại nghĩ về ba mẹ, về hành trình xây dựng một ngôi nhà – một tổ ấm yêu thương…
Cuộc thi “Nhà tôi – Mái ấm” do báo Tuổi Trẻ tổ chức với sự đồng hành của Ximăng INSEE Việt Nam.
Cuộc thi dành cho bạn đọc với những bài viết, hình ảnh chia sẻ về không gian sống, ngôi nhà và ngôi nhà kỷ niệm, ý tưởng về không gian sống, ngôi nhà đẹp, ước mơ về ngôi nhà tương lai…
Mong nhận được nhiều chia sẻ, bài dự thi của bạn đọc trên cả nước.